Thủa còn trai, sung sức, mắt thèm nhìn bầu trời mênh mông, chân thèm đi những con đường mới chạy qua những vùng đất xa lạ, ta từ giã nhà cửa, ruộng ngô, cánh cửa thân quen, hăm hở lên đường đi tìm miền đất hứa. Thầm nguyện, chỉ về khi nào chí trai đã thỏa, mộng lòng được lấp đầy… Rồi những năm tháng qua đi, ngoảnh lại, mộng dù chưa tròn nhưng cũng ngào ngạt khí thế, tay dù chưa chạm đến bầu trời ước vọng, nhưng chân đã đi qua bao vùng, miền, gặp gỡ biết bao người, thăm thú biết bao cảnh đẹp. Lòng ngỡ đã chai sạn với cảnh ly hương. Thế mà, chiều nay, khi cơn gió lành lạnh thổi về, nhìn búp hoa mai cựa mình, khẽ run run trong gió, lòng ta bỗng nhiên chùng xuống vì ta biết Mùa xuân đã về…
Bỗng bất chợt, hai câu thơ hiện ra:
“Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu”
(Chỉ một chiếc ngô đồng rụng,
cả thiên hạ đều biết mùa thu đã về)
Hỡi ơi, phải chăng ta đã “nhụt chí nam nhi”? Hay bước chân lãng tử giờ đã chùn và lòng đã muốn hồi đầu trở về “cố quận”? Ta thay đổi hay chỉ vì mùa xuân… đã về?
Tết rồi, về nhà thôi!
Về…