top of page

Bỗng dưng... lòng đầy Tết

Bỗng dưng…

Mọi người nườm nượp bỏ về quê, chiếc xe lăn bánh trong ồn ã tiếng cười nói, nhìn qua cửa sổ, cảnh vật bỗng đổi thay, cảnh phố nhộn nhịp người mua kẻ bán tấp nập, phố phường tươi thắm màu hoa, bừng lên sắc xuân của những ngày cuối năm, hối hả nhưng vui vẻ.

Bỗng dưng...

Mẹ gọi điện hỏi: “Ba bảo mẹ nhắc hỏi con: “Bao giờ con về?” Tưởng chừng trong câu nói có chút tha thiết, khẩn trương. Em gái rụt rè: “Anh Hai về có kịp trước giao thừa không…?” . Lòng càng xôn xao, nôn nao bạo.

Bỗng dưng…

Mẹ gọi điện cà kê, kể chuyện họ hàng, ông-bà, cha-mẹ, cô, dì, chú, bác… chuyện xưa, chuyện nay, chuyện sức khỏe của ba, chuyện làm ăn của gia đình, lan man sang chuyện om hũ dưa hành, nấu nồi bánh chưng, chuyện cây mai đầy nụ ngoài sân, chuyện “tuyển” được cặp dưa hấu bắt mắt, vừa ý, để trưng bàn thờ gia tộc…

Bỗng dưng…

Bạn gái bần thần, hỏi: “Tặng gì cho ba mẹ?” Mình thì biết gì, chỉ nói: “Gì cũng được em à!”. Rồi, khi chia tay ở bến xe, em mới ý tứ đưa mình túi Sữa Gạo Lứt Biolla, với câu nói “đá xoáy” tinh nghịch: “Nhớ… là uống ít thôi đó, nhưng mà uống cái này thì thoải mái nè!” . Lẽ nào, em vẫn còn nhớ câu chuyên mình được mẹ “bón” bằng nước cơm gạo lứt chắt từ nồi ra từ ngày nào?!. Chịu thật! Man